NHÂN ĐỌC THƠ CỦA BẠN HỔ CA
Tôi đã đọc vài bài thơ của bạn Hổ Ca đăng trên trang FB của Cựu học sinh trung học Chợ Lách và thấy rất thích. Gần đây lại được đọc một bài thơ hay của bạn nên tôi muốn viết vài lời comment, nhưng rồi nhận ra rằng mình phải viết hơi dài, không tiện với phạm vi giới hạn của phần comment, nên đành phải đăng trên status. Các bạn thông cảm dùm, đừng cho rằng tôi “vẽ chuyện”!
Cảm tác theo bài “Nổi nhớ trường xưa” của Song Thu viết theo thể lục bát, bạn Hổ Ca đã viết bài “Về thăm trường cũ” bằng thể thơ Đường. Tôi thích thú vì cả hai bài đều rất hay. Cũng như bài của Song Thu, lời thơ của bạn Hổ Ca rất đơn giản, không dùng sáo ngữ màu mè, không dùng những chữ ước lệ cầu kỳ như vẫn được nhiều người làm thơ ngày nay bắt chước những lớp nhà thơ trước sử dụng… Tuy đơn giản nhưng lời thơ vẫn tràn đầy tình cảm, làm người đọc bồi hồi xúc động với những hoài niệm ngày xưa, những kỷ niệm của tuổi học trò:
Rêu phong mái ngói niềm lưu luyến
Ẩm mốc tường vôi nỗi vấn vương
Bụi phấn hoen mờ miền ký ức
Màu hoa thắm đỏ cõi mù sương..
Khi có nhận xét như vậy, tôi nhớ lại một bài thơ mà bạn Hổ Ca đã đăng không lâu trên FB, đó là bài “Bức họa đồng quê” mà tôi đã có comment vài lời. Trong bài này bạn lại có dùng những từ đã thường dùng bởi nhiều thi sĩ lớp trước như “gõ sừng”, “mục tử”, “khói lam chiều”…, cũng như đã dùng những từ có thể xem là “ước lệ” để miêu tả trong thơ, như “ác”, “bóng câu”. Tuy vậy, bài thơ trên đã được tôi đánh giá là “rất tuyệt”! Bạn đã dùng rất ít từ, không phải ai cũng làm được, để diễn tả ánh nắng chiều tàn dần qua mái hiên, và diễn tả được cái ý niệm về sự phù du của cuộc đời khi nhận thấy thời gian trôi qua nhanh:
Liêu xiêu bên cửa vương hơi ác
Bãng lãng ngoài hiên rớt bóng câu..
Như thế tuy tôi ca tụng lối dùng từ đơn giản qua bài “Về thăm trường cũ” , nhưng thật tế, người làm thơ có toàn quyền sử dụng từ ngữ, kể cả một số văn nghệ sĩ đã dùng “ảo thuật” trong ngôn ngữ, sao cho có thể diễn tả được cái ý sâu xa cái tình sâu lắng mà mình đã cảm nhận được. Văn thi sĩ mà! Bạn Hổ Ca đã làm được điều này!
Ấy là tôi chưa nói hết về nhà thơ. Bạn ấy từng đã có một bài đăng khá lâu rồi mà tôi vẫn còn nhớ. Bài “Mặc, Kệ” mang hơi hướng “thiền” khá rõ. Lời thơ của bài này rất đơn giản và dứt khoát… như một bài kệ, giống như một thiền sư nào đã nói “Kinh Kim Cương cắt đứt phiền não”!:
KỆ
Một đóa hoa vừa nở
Nhẩm đếm thời gian trôi
Vẫn nhịp đều hơi thở
Đời có thế mà thôi!
Trở lại bài “Về thăm trường cũ”, tôi không thể nhận xét nhiều về nội dung, về ý thơ… vì bài thơ đã “hoàn chỉnh” rồi. Với câu đầu bảy chữ: “Tôi trở về thăm lại mái trường”, cũng như câu mở đầu sáu chữ của Song Thu, nghe như một lời nói bình thường nhưng người đọc đã cảm thấy ngay một “chất thơ” và đã bắt đầu rung động, bồi hồi…! Hai câu kết của bài thơ cũng làm tròn nhiệm vụ thơ Đường luật, đúc kết nỗi niềm nhớ thương luyến tiếc thầy cô, bạn bè và những kỷ niệm xưa:
Thầy cô, bạn học đời muôn ngã
Kỷ niệm trào dâng chốn bụi đường...
Riêng phần kỹ thuật, làm một bài thơ Đường bằng quốc ngữ, bạn Hổ Ca đã giữ rất đúng niêm luật của thơ, đặc biệt là hai cặp câu thực luận, từng chữ đối nhau rất chuẩn mà không cần phải “o ép” gì, không cần phải “khổ công” đi tìm từng chữ thích hợp! Có vẻ bạn đã rất quen với việc làm thơ thể Đường luật rồi?
Tới đây, tôi tự thấy mình không đủ trình độ để viết gì thêm!
Xin lỗi nếu có làm phiền lòng hay gây bối rối cho bạn Hổ Ba! Thật ra do không có khả năng làm thơ nên để góp phần đa dạng hóa về hình thức trang FB của các bạn cựu học sinh Chợ Lách, tôi mạo muội góp chút lời ”bình thơ” để các bạn đọc cho vui!
Tháng 12/2022
Nhận xét
Đăng nhận xét